Sau 5 năm tốt nghiệp, những người đã lập gia đình ngồi một bàn, chưa lập gia đình ngồi một bàn.
Sau 10 năm, những người có con ngồi một bàn, chưa có con ngồi một bàn.
Sau 15 năm, những người kết hôn một lần ngồi một bàn, tái hôn ngồi một bàn.
Sau 20 năm, những người tửu lượng cao ngồi một bàn, tửu lượng kém ngồi một bàn.
Sau 25 năm, những người trong nước ngồi một bàn, nước ngoài ngồi một bàn.
Sau 30 năm, những người ăn mặn ngồi một bàn, ăn chay ngồi một bàn.
Sau 35 năm, những người về hưu ngồi một bàn, chưa về hưu ngồi một bàn.
Sau 40 năm, những người “có răng” ngồi một bàn, “không có răng” ngồi một bàn
Sau 45 năm, những người có thể tự đến ngồi một bàn, được dìu đến ngồi một bàn.
Sau 50 năm, những người nói đến thì đến ngồi một bàn, nói đến nhưng không đến để một bàn trống.
Sau 55 năm, những người có thể đến ngồi một bàn, và cũng chỉ cần 1 chiếc bàn này thôi.
Sau 60 năm, không còn ai đến…
Tất nhiên, những hình ảnh trên đây chỉ mang ý nghĩa minh họa, nhưng đã kể cho chúng ta câu chuyện về cuộc đời.
Đời
người ngắn ngủi, quá khứ rồi cũng trở thành kỷ niệm. Nếu như có thể,
mỗi dịp năm mới đừng quên họp mặt lớp, gặp mặt bạn học, ôn lại tình bạn
xưa: Bạn học cũ, đã lâu không gặp!
Có
lẽ bạn đang bận rộn với gia đình, sự nghiệp. Hay có lẽ bạn cảm thấy mệt
mỏi trước áp lực dòng đời. Cũng có lẽ hoàn cảnh xã hội của chúng ta
không như nhau. Và có lẽ tính cách chúng ta có đôi chỗ khác biệt.
Nhưng cho dù thế nào, hãy tin tưởng dù xã hội có thay đổi, dòng đời vẫn
trôi dạt, thì tình bạn học mãi mãi không phai mờ, và cũng không bao
giờ thay đổi.
Không có lợi ích vật chất, không có lợi dụng lẫn nhau, đó là viên
ngọc quý mà cuộc sống ban tặng mỗi người: Tình bạn. Vậy còn chần chừ gì
nữa mà không đến với nhau ôn lại thời kỳ vàng son?
10
năm, 20 năm, 30 năm, hay thậm chí 40 năm, họp lớp sẽ trở thành bữa tiệc
cuộc sống, để chúng ta chợt nhận ra rằng, dẫu cuộc đời trôi qua như mây
khói, nhưng chỉ có tình bạn học là vô cùng khó quên.
Người xưa có câu: “Tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới ngủ chung gối, tu năm đời mới học cùng trường.”
Các
bạn học của tôi, giữa biển người mênh mông, chúng ta không sớm không
muộn gặp nhau, ba năm cùng trường khổ học, cuối cùng suốt đời không quên
được tình bạn, trong sân trường lưu lại dấu chân tuổi
thanh xuân.
Thời
gian dần trôi qua, sân trường xưa đã trở thành dĩ vãng, nhưng mỗi lần
nhớ lại thời đi học, ta lại xuyến xao, bồi hồi, xúc động. Đông tây nam
bắc, chân trời góc biển, bạn học thân mến, bạn có còn khỏe không?
Tình
bạn học là thuần khiết nhất, mộc mạc nhất, cao quý nhất, xúc động nhất,
lãng mạn nhất, kiên cố nhất, vĩnh hằng nhất. Cùng học chung lớp, vui
thì cười, giận thì mắng, dỗi hờn thì quay mặt lặng
thinh, tính tình ngay thẳng. Hôm nay ngồi nhớ lại chuyện xưa, có lẽ bạn
và tôi đều mỉm cười mãn nguyện.
Các
bạn học cũ của tôi, cảm ơn các bạn đã làm bạn với tôi những năm tháng
ấy, để cho tôi học cách yêu thương và trân trọng. Trân trọng một thời
ngây thơ và vụng dại. Cầu mong các bạn mạnh khỏe, vạn
sự như ý, cầu mong chúng ta biết quý trọng tình duyên của nhau mãi mãi
cho đến trọn đời!
Huy Hoàng.
(Từ Cảnh chuyển)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét