Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

HỌA THƠ ĐỖ PHỦ ( 712-770) : ĐĂNG CAO


: ĐĂNG CAO
ĐĂNG CAO
Phong cp, thiên cao, viên khiếu ai,
Ch
thanh, sa bch, điu phi hi.
Vô biên l
c mc tiêu tiêu há,
B
t tn trường giang cn cn lai.
V
n lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa b
nh đc đăng đài.
Gian nan kh
hn phn sương mn,
L
o đo tân đình trc tu bôi.
ĐỖ PHỦ
   Bài thơ này tác giả làm năm Đại Lịch thứ 2 (767) khi ở Biện Châu, chỉ trước khi mất khoảng 3 năm.
Dịch thơ:
Bản 1/: Tản Đà
Lên Cao

Gió mạnh trời cao vượn rúc sầu
Bến trong cát trắng lượn đàn âu
Lào rào lá rụng cây ai đếm
Cuồn cuộn sông dài bước đến đâu
Muôn dặm quê người thân não cảnh
Một thân già yéu bước lên lầu
Khó khan ngao ngán bao là nỗi
Rượu uống không ngon chóng bạc đầu.

Tản Đà 

HỌA: TRÊN ĐÀI CAO
Gió thi tri cao vượn thét bun,
Nước trong cát trng thú v buôn.


Vô vàn lá b cành rơi rụng,

Cun cun dòng sông nước chy tuông.

Vn dm xa nhà thân l khách,
Đài cao đơn đc thế su vươn.
Gian nan kh hn màu sương tóc,
m yếu thân già rượu đc buông.

HỒ NGUYỄN (02-12-16).

Lên đài cao
Gió lộng, trời cao, vượn hú buồn
Bến trong, cát trắng, rộn chim muông
Rào rào lá rụng, rừng sâu thẳm
Cuồn cuộn sông dài, nước chảy tuôn
Thu quạnh, xa nhà, thân đất khách
Đài cao, trăm bệnh, bước chưa chồn
Gian nan khổ hận đầu sương bạc
Vất vả thôi đành chén rượu buông!

 
Nguyễn Cang.
(Wikipedia:ko có bức họa ĐP.nào của người cùng thời,hình nầy do các họa sĩ sau nầy tưởng tượng ra)  

1 nhận xét:

Thơ MP.Trường Giang Thủy : TÓC DÀI TÓC NGẮN , HOA LÒNG

  TÓC DÀI TÓC NGẮN Tóc dài xưa nợ bàn tay, Gỡ từng sợi rối thẹn ngày gió thu... Nắng hồng dính vệt sương mù Soi trên tóc ngắn bạc từ hôm qua...