ĐĂNG CAO
Phong cấp,
thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu há,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu há,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
ĐỖ PHỦ
Bài thơ này tác giả làm năm Đại Lịch thứ 2 (767) khi ở Biện Châu, chỉ trước khi mất khoảng 3 năm.
Dịch thơ:
Bản 1/: Tản Đà
Lên Cao
Gió mạnh trời cao vượn rúc sầu
Bến trong cát trắng lượn đàn âu
Lào rào lá rụng cây ai đếm
Cuồn cuộn sông dài bước đến đâu
Muôn dặm quê người thân não cảnh
Một thân già yéu bước lên lầu
Khó khan ngao ngán bao là nỗi
Rượu uống không ngon chóng bạc đầu.
Tản Đà
HỌA: TRÊN ĐÀI CAO
Dịch thơ:
Bản 1/: Tản Đà
Lên Cao
Gió mạnh trời cao vượn rúc sầu
Bến trong cát trắng lượn đàn âu
Lào rào lá rụng cây ai đếm
Cuồn cuộn sông dài bước đến đâu
Muôn dặm quê người thân não cảnh
Một thân già yéu bước lên lầu
Khó khan ngao ngán bao là nỗi
Rượu uống không ngon chóng bạc đầu.
Tản Đà
HỌA: TRÊN ĐÀI CAO
Gió thổi trời cao
vượn thét buồn,
Nước
trong cát trắng thú về buôn.
Vô vàn lá bỏ cành
rơi rụng,
Cuồn cuộn
dòng sông nước chảy tuông.
Vạn dặm xa
nhà thân lữ khách,
Đài cao đơn độc thế sầu vươn.
Gian nan khổ hận màu
sương tóc,
Ốm yếu thân già rượu đục
buông.
HỒ NGUYỄN (02-12-16).
Lên đài cao
Gió lộng, trời cao, vượn hú buồn
Bến trong, cát trắng, rộn chim muông
Rào rào lá rụng, rừng sâu thẳm
Cuồn cuộn sông dài, nước chảy tuôn
Thu quạnh, xa nhà, thân đất khách
Đài cao, trăm bệnh, bước chưa chồn
Vất vả thôi đành chén rượu buông!
Nguyễn Cang.
(Wikipedia:ko có bức họa ĐP.nào của người cùng thời,hình nầy do các họa sĩ sau nầy tưởng tượng ra)
rất tuyệt
Trả lờiXóa