Thứ Ba, 27 tháng 12, 2016

MỘT NÉT XUÂN NỒNG - Thơ Trần Chu Ngọc




Có một mùa xuân giờ rất nhớ
Ta về phố cũ lạnh miên man
Trên đỉnh phù du chừng bở ngở
Bên em như chút nắng hanh vàng                         *** Hay là cứ miệt mài lữ khách Mơ hồ phút chốc gọi tên nhau Khi kỷ niệm bỗng dưng hóa thạch Mây nhạt nhòa hồn bỗng bay cao                       *** Ta cũng chỉ là con bướm nhỏ Bên em một thoáng nhớ xuân nồng Từng bước bên thềm còn bở ngở Chút gì còn đó thuở sang sông                     *** Thôi cứ đợi nhưng em đừng đến nhé Cho buổi chiều chầm chậm rớt bên hiên Em hãy hót lời ru loài chim Sẻ Cho sớm mai chưa dứt muộn phiền                     *** Hay là em sẽ như hoa Dạ Lý Thoảng hương đời bất chợt nửa đêm Hay ta sẽ mãi là tri kỷ Bên nhau khi chưa dứt muộn phiền
 
tranchungoc      

1 nhận xét:

Thơ MP.Trường Giang Thủy : TÓC DÀI TÓC NGẮN , HOA LÒNG

  TÓC DÀI TÓC NGẮN Tóc dài xưa nợ bàn tay, Gỡ từng sợi rối thẹn ngày gió thu... Nắng hồng dính vệt sương mù Soi trên tóc ngắn bạc từ hôm qua...