Đâu đó quanh đây vẫn còn có rất nhiều hành động ấm áp tình người.
Cuộc đời mặn chát là không đúng vì gia vị cuộc sống vẫn có chút ngọt
ngào.
Câu chuyện thứ 1:
Tối mới ghé ngang một cửa hàng tiện lợi
trên đường Thống Nhất, quận Gò Vấp mua dầu gội và kem đánh răng. Lúc
đậu xe trước cửa hàng này, chú bảo vệ xởi lởi : “đậu xe đó đi con, chú
coi cho, khỏi lấy thẻ…”. Theo nguyên tắc thì phải lấy thẻ xe, nhưng nhìn
cách tiếp khách của chú ấy, mình cũng an tâm…
Lúc ra lấy xe, chú lại nhanh chân dẫn xe
xuống đường cho mình. Lúc ấy, một phụ nữ dẫn bộ chiếc xe gắn máy đi
ngang, trên xe có em bé, và vài bịch ni lông treo lỉnh khỉnh (chắc là
thức ăn), chú liền hỏi:
“Sao vậy con?”. Chị đáp:”Xe con hết xăng chú ơi!”
Chú lại nhanh trí bảo mình: “Con từ từ hãy
đi, đứng đây trông xe giúp chú chút xíu thôi, chú mở bình xăng xe của
chú cho chị ấy một ít để chạy về…”
Chú đổ vội ly nước nhựa đang uống, giũ hai
ba cái cho hết nước trong ly. Chú mở cốp lấy cây tua vít, vặn đâu đó
phía dưới chiếc xe máy của chú cho xăng chảy xuống ly. Chú lại ân cần bế
em bé xuống, biểu em đứng sát vô lề, rồi đổ xăng vào bình cho người phụ
nữ ấy…
Tự dưng mình thấy niềm vui nho nhỏ nào đó
đang len lỏi trong mình. Chuyện tử tế đâu cần tìm ở đâu xa, chính những
gì đơn giản nhất, bình thường nhất mà chính tình người với người đối xử
với nhau đang diễn ra hàng ngày xung quanh mình.
Theo chia sẻ của Minh Hien Pham | Từ Fanpage Tôi là dân Gò Vấp
Câu chuyện thứ hai
4.12 tầm 10h mình chạy xe về gò vấp, trên đường hết xăng cũng may vừa
lúc bên đường có mấy tủ bán thuốc lá. Khúc đường ấy tối hù. Mình tấp vô
chỗ bà lão với tủ thuốc lá cũ mèm gần như chẳng trưng bày mẫu mã nào
cả, chủ yếu chỉ có bán card điện thoại thôi. Mình hỏi bà có bán xăng
không, may quá bà lão bảo có. Bảo bà đổ cho mình 30 nghìn, bà lão rót
hết bình xăng thì bảo chừng nầy chỉ có 25 nghìn thôi. Bất ngờ tập 1, vì
dù bà không nói ra thì mình cũng không biết được sự khác biệt giữa đổ 30
nghìn và 25 nghìn.
Đổ xăng xong mình mới biết trong người còn mỗi tờ 500k. Đưa bà, bà
bảo không có tiền thối. Thấy mình loay hoay, bà bảo: Thôi có bao nhiêu
đâu, khỏi đi con! Bất ngờ tập 2.Trong cuộc sống nhiều lúc mình thấy ngỡ
ngàng khi gặp được những người như thế, cũng may đời có “bà” còn dễ
thương.
Đăng bài viết này chủ yếu để ai đọc thì vẫn thấy xung quanh mình chắc
còn nhiều người dễ thương, với sau này ai có nhắc lại thì cũng thêm
thương đời.
Chia sẻ FB của bạn Minh Trang Lê Hoàng
Chúng ta thấy rằng đời này vẫn còn dễ thương lắm. Đừng quá tin vào
những câu chuyện tiêu cực được thêu dệt lên, mà nên tin những con người
trong cuộc sống để còn thấy được tình người giữa cuộc đời. Hai câu
chuyện này không phải là người kể lại mới chứng kiến thôi đâu. Mà ngay
cả những người đã từng tới những chỗ này cũng xác nhận họ là những con
người rất tốt bụng. Đặc biệt, chính là chú bảo vệ ở câu chuyện thứ nhất.
Vì vậy, dù họ không giàu, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn hãy cứ tôn trọng
họ. Đánh giá con người qua đức tính, chứ đừng đánh giá chỉ vì số tiền mà
họ có trong tay.
(cafeKUBUA.com)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
EM MÙA THU, CHIỀU MƯA THÁNG MƯỜI - Thơ Ngọc Ánh
Tranh Hứa Xuân Trường EM MÙA THU Em ďi dưới nắng Xuân hồng đó Mái tóc mây trời trong trắng bay Má đào đã ửng hây hây đỏ Em thướt tha ngời tr...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...
rất cảm động
Trả lờiXóa