[ ĐỊA DANH CHỈ ĐỊA HÌNH ]
Bà Đen là tên ngọn núi cách thị xã Tây Ninh 15km, cao 986m, một điểm du lịch nổi tiếng. Cũng gọi là núi Bà.
Có 5 giả thuyết giải thích nguồn gốc của địa danh này:
1.Nàng Đênh
quyết chí đi tu ở núi; cha mẹ ép duyên; nàng trốn biệt tích; tên núi Bà
Đênh nói chệch thành Bà Đen [5].
2. Cô Lý Thị Thiên Hương yêu và định
lấy một trí thức tên Lê Sĩ Triệt, nhưng bị tên công tử bắt cóc; nàng
tuẫn tiết; vua phong cho nàng là Linh Sơn Thánh mẫu [8].
3. Nàng Rê Đeng
cùng chàng trai đắp núi thi; cuối cùng nàng thắng, tên nàng trở thành
tên núi;
4. Nữ Oa và Tứ Tượng thi đắp núi; nếu Tứ Tượng thắng thì thành
vợ chồng; cuối cùng nàng thắng; núi nàng đắp trở thanh núi Bà Đen.
5.
TS. Thái Văn Chải (trao đổi riêng) bảo rằng: Có một nữ thần của người
Khmer, gọi là “Mẹ Đen” (Néang Khmâu), mà hòn núi là bàn chân của bà nên
trước đây thường gọi là Phnom Chơn Bà Đen (người Việt gọi núi Chơn Bà
Đen)[10]; hiện trên núi còn dấu chân này. Chúng tôi vừa đến đó (2009) và
thấy dấu chân này khắc trên đá, lớn hơn dấu chân người một chút. Thuyết
thứ 5 có lý nhất.
Cái Răng là rạch ở xã Thanh Điền, huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh.
Cái Răng còn là tên quận của thành phố Cần Thơ; tên cầu trên một tuyến
đường ở tỉnh An Giang và là tên đường nông thôn ở huyện Năm Căn, tỉnh Cà
Mau.
Có ý kiến cho rằng Cái Răng do từ Khmer Kran “cái cà ràng”
mà ra [10]. Chúng tôi nhận thấy: k- thường biến thành cà (crème > cà
rem) chứ không biến thành cái. Cái là “rạch” (ở Nam Bộ có độ 300 địa
danh mang từ Cái ở đầu); Răng: có lẽ do Kran.
Chàm là hang ở núi
Bà Đen, nơi có nhiều đồng bào Chăm vào nghỉ ngơi, ăn uống. Chàm là từ
chỉ người, nước Chăm / Chămpa, vì trước đây họ từng ở nơi này.
Rỏng Tượng là tên một dòng nước ở tỉnh Tây Ninh. Cũng gọi là Láng Tượng.
Rỏng Tượng là đường khuyết sâu do voi đi lại nhiều lần tạo nên.
Trao Trảo là gò ở xã Cẩm Giang, huyện Gò Dầu.
Trao Trảo có lẽ là biến âm của tên cây trao tráo, là “loại cây cao
3-4m, thân không gai, trái dẹp, không ăn được, lá giống lá quýt” [1].
[ ĐỊA DANH CHỈ VÙNG ]
* Bàu Nâu là địa điểm ở huyện Gò Dầu.
Bàu Nâu là cái bàu, ở đó có cây nâu - một loại “dây leo, củ có màu đen dùng nhuộm vải” [4]. Ở tỉnh Tiền Giang có Giồng Nâu.
* Bến Đổi là địa điểm nay thuộc xã Cẩm Giang, huyện Gò Dầu. Cũng gọi Trường Đổi.
Bến Đổi là “nơi trao đổi hàng hoá giữa người Việt và người Chăm” lúc quân Pháp mới xâm chiếm vùng này [8].
* Bến Kéo là địa điểm thuộc xã Long Thành, tỉnh Tây Ninh, trên qưốc lộ
22, cách tỉnh lỵ 8km. Vì trước kia đường sá khó đi nên hàng hoá từ Sài
Gòn chở đến đây phải tập trung lại để thuê xe bò chở tiếp.
Bến Kéo là “bến tập trung xe để kéo hàng” [8].
* Bố Heo là địa điểm ở trong núi Bà Đen.
Bố Heo có thể là khu có nhiều cây bố, có heo rừng sinh sống ở đó. Cây
bố cũng gọi là cây đay, là “cây trồng thuộc loại thân cỏ, vỏ thân có thể
tạo sợi dùng làm bao tải, dây buộc” [11]. Có lẽ Bố trong Bố Lá ở Bình
Phước cũng là từ này.
* Gò Dầu Hạ và Gò Dầu Thượng là hai khu vực thuộc huyện Gò Dầu.
Gò Dầu Hạ là “gò cây dầu ở phía dưới” và Gò Dầu Thượng là “gò cây dầu ở
phía trên”, Gò Dầu Hạ xa biên giới Việt Nam-Campuchia hơn Gò Dầu
Thượng.
[ ĐỊA DANH XÂY DỰNG ]
* Dầu Tiếng là hồ nhân tạo ở
xã Phước Minh, huyện Dương Minh Châu, cách thị xã Tây Ninh 20km, diện
tích 27.000ha, chứa 1,5 tỉ mét khối nước để phục vụ tưới tiêu cho tỉnh
Tây Ninh và thành phố Hồ Chí Minh. Dầu Tiếng còn là tên huyện và thị
trấn của tỉnh Bình Dương, được tách ra từ huyện Bến Cát từ năm 1999.
Chúng tôi chưa biết nguồn gốc và ý nghĩa của địa danh này.
* Mộc Bài là cửa khẩu giữa Việt Nam và Campuchia, ở huyện Gò Dầu, diện
tích 21.284ha, có 180.000 lao động tại chỗ; nơi trao đổi hàng hoá giữa
hai nước.
Mộc Bài gốc Hán Việt, nghĩa là “cái thẻ hay cái bảng bằng gỗ để làm dấu, chỉ ranh đất” (tablette).
* Ông Năm Vinh là tên bến đò ở huyện Gò Dầu. Cũng gọi là bến đò Cầu Sắt.
Ông Năm Vinh là Trình Minh Vinh, cha của Trình Minh Thế, độc quyền quản
lý, thường xuyên có hai chiếc tàu đò chạy từ Cầu Sắt đến Cẩm Giang và
ngược lại [9].
* Tha La là vùng đất ở xã An Hoà, huyện Trảng Bàng.
Tha La còn là tên ao ở xã Tân Lý Tây, tỉnh Tiền Giang; tên xóm ở huyện
Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long, tên chợ ở huyện Bình Minh, tỉnh Vĩnh Long.
Tha La gốc Khmer Sa-la, có hai nghĩa là “trường học” và “chòi ở bên đường để khách nghỉ chân”.
* Trại Bí là địa điểm gần núi Bà Đen, thuộc xã Tân Phong, huyện Tân Biên, cách thị xã Tây Ninh 22km.
Trại Bí là nơi mà những người đi chặt củi, bứt mây rừng đem theo bí nấu canh, bỏ hột nên bí mọc khắp nơi [8].
* Gò Chai là bến phà vượt sông Vàm Cỏ Đông, thuộc huyện Châu Thành.
Gò Chai là gò có nhiều cây chai mọc. Chai là loại cây cho mủ đóng cục, nấu chảy để thắp, đốt.
* Gò Kén là địa điểm ở xã Hiệp Tân, huyện Hòa Thành.
Gò Kén là gò đất rộng có mọc nhiều cây kén, một loại cây có lá xanh, trái chín như trái hồng đào [8].
[ ĐỊA DANH HÀNH CHÍNH
Địa danh Tây Ninh hiện nay vừa là tên tỉnh vừa là tên thị xã.
* Tỉnh Tây Ninh hiện nay có diện tích 4.029,6km2, dân số 1.066.402 người
(2009), gồm thị xã Tây Ninh và 8 huyện: Bến Cầu, Châu Thành, Dương Minh
Châu, Gò Dầu, Hoà Thành, Tân Biên, Tân Châu, Trảng Bàng với 8 thị trấn, 5
phường và 82 xã.
Thị xã Tây Ninh gồm 5 phường: 1, 2, 3, 4, Hiệp Ninh và 5 xã: Bình Minh, Ninh Sơn, Ninh Thạnh, Tân Bình, Thạnh Tân.
Ở mùa thu năm 1836, Tây Ninh là một phủ của tỉnh Gia Định, gồm hai
huyện với 7 tổng và 56 xã thôn. Năm 1878, Tây Ninh là một hạt của khu
vực Sài Gòn, gồm 2 huyện Tân Ninh và Trảng Bàng. Đến năm ngày 1-1-1900,
Tây Ninh trở thành một tỉnh của Nam Bộ [3].
Tỉnh Tây Ninh được
thành lập lại ngày 22-10-1956 (tỉnh lỵ Tây Ninh). Ngày 3-1-1957, tỉnh
Tây Ninh có 3 quận (Châu Thành Tây Ninh, Gò Dầu Hạ và Trảng Bàng). Quận
Châu Thành Tây Ninh gồm 6 tổng; quận Gò Dầu Hạ gồm 3 tổng và quận Trảng
Bàng chỉ có 1 tổng (Hàm Ninh Hạ).
Trong Mê-kông ký sự, người ta thấy ở Trung Quốc hiện giờ cũng có địa danh Tây Ninh.
Tây Ninh gốc Hán Việt, nghĩa là “an ninh ở phía tây”.
Bến Cầu là huyện của tỉnh Tây Ninh, diện tích 233,3km2, dân số 59.000
người (2006), gồm thị trấn Bến Cầu và 8 xã: An Thạnh, Long Chữ, Long
Giang, Long Khánh, Long Phước, Long Thuận, Lợi Thuận, Tiên Thuận. Tên
huyện ra đời năm 1961.
Bến Cầu là “bến nằm cạnh cái cầu”. Chúng tôi chưa biết vị trí bến và cây cầu cụ thể nào ở đây (?.1)
Châu Thành là huyện của tỉnh Tây Ninh, diện tích 571,3km2, dân số
119.200 người (2006), gồm thị trấn Châu Thành và 14 xã: An Bình, An Cơ,
Biên Giới, Đồng Khởi, Hảo Đước, Hoà Hội, Hoà Thạnh, Long Vĩnh, Ninh
Điền, Phước Vinh, Thái Bình, Thanh Điền, Thành Long, Trí Bình. Tên huyện
ra đời năm 1942.
Châu Thành đồng nghĩa với thành phố. Huyện nào
bao quanh thị xã hoặc thành phố thì gọi là huyện Châu Thành. Ở Nam Bộ
hiện có tất cả 11 huyện mang tên Châu Thành.
Dương Minh Châu là
huyện của tỉnh Tây Ninh, diện tích 606,5km2, dân số 99.500 người (2006),
gồm thị trấn Dương Minh Châu và 10 xã: Bàu Năng, Bến Củi, Cầu Khởi, Chà
Là, Lộc Ninh, Phan, Phước Minh, Phước Ninh, Suối Đá, Truông Mít.
Dương Minh Châu (1912-1947) quê tại làng Linh Thạnh, tỉnh Tây Ninh, là
Chủ tịch Uỷ ban Kháng chiến tỉnh Tây Ninh, đại biểu Quốc hội khoá 1, hy
sinh trong kháng chiến chống Pháp, được phong Anh hùng Lực lượng vũ
trang năm 1998.
Gò Dầu là huyện của tỉnh Tây Ninh, diện tích
250,5km2, dân số 135.300 người (2006), gồm thị trấn Gò Dầu và 8 xã: Bàu
Đồn, Cẩm Giang, Hiệp Thạnh, Phước Đông, Phước Thạnh, Phước Trạch, Thanh
Phước, Thạnh Đức.
Gò Dầu gốc thuần Việt, vốn có nghĩa là “gò có nhiều cây dầu”.
Trảng Bàng là quận từ ngày 3-1-1957, gồm quận lỵ Gia Lộc và 7 xã: An
Hoà, An Tịnh, Đôn Thuận, Gia Bình, Gia Lộc, Lộc Hưng, Phước Chỉ.
Hiện nay, Trảng Bàng là huyện của tỉnh Tây Ninh, diện tích 337,8 km2,
dân số 139.400 người (2006), gồm thị trấn Trảng Bàng và 10 xã: 7 xã cũ
và 3 xã mới: Bình Thạnh, Hưng Thuận, Phước Lưu.
Trảng Bàng được
dùng làm địa danh hành chính năm 1878. Trảng là khoảng đất rộng giữa
rừng hoặc giữa hai khu rừng. Còn Bàng có lẽ là cỏ bàng. Vậy Trảng Bàng
vốn có nghĩa là cái trảng có nhiều cỏ bàng. Còn theo Trương Vĩnh Ký,
trước kia người Khmer gọi vùng đất này là Srôk Oknha Păn (xứ Ông quan
Păn).
Tiếp theo, chúng tôi thử giải mã một số tên xã gốc thuần Việt.
* Bàu Đồn là xã của huyện Gò Dầu.
Bàu Đồn là “cái bàu ở gần một đồn lính”. Chưa biết cụ thể đồn này tên gì.
* Bàu Năng là xã của huyện Dương Minh Châu.
Bàu Năng có lẽ có dạng gốc là Bàu Năn, tức “bàu cỏ năn”, bị viết sai chính tả.
*Bến Củi là xã của huyện Dương Minh Châu.
Bến Củi là “bến chứa nhiều củi”.
*Cầu Khởi là xã của huyện Dương Minh Châu.
Cầu Khởi có dạng gốc là Cầu Khỉ, chỉ chiếc cầu nhỏ và không vững chắc.
*Chà Là là xã của huyện Dương Minh Châu.
Chà Là có lẽ là tên cây mọc nhiều ở vùng này.
*Mỏ Công là xã của huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh. Chúng tôi chưa biết nguồn gốc và ý nghĩa của địa danh này ( ?.2).
*Suối Dây là xã của huyện Tân Châu.
Suối Dây có lẽ là “con suối chảy qua vùng rừng có nhiều dây leo”.
* Suối Đá là xã ở huyện Dương Minh Châu.
Suối Đá vì dưới lòng và hai bên suối có nhiều đá lớn nhỏ.
* Suối Ngô là xã của huyện Tân Châu.
Suối Ngô có lẽ là “suối chảy qua vùng trồng nhiều bắp”( ?.3)
* Truông Mít là xã của huyện Dương Minh Châu.
Truông Mít là “vùng đất hoang, rậm, có nhiều cây mít”.
Sau đây chúng tôi thử giải mã một số tên xã gốc Hán Việt.
Cẩm Giang là xã của huyện Gò Dầu, có nghĩa là “sông gấm”.
Long Chữ là xã của huyện Bến Cầu.Long Chữ có lẽ có dạng gốc là Long
Chử, từ tổ Hán Việt, nghĩa là “bãi lớn/thịnh vượng”. Do người ta không
biết nghĩa của từ Chử và rất quen với từ Chữ nên viết sai.
Hảo
Đước là xã của huyện Châu Thành. Hảo Đước có âm gốc là Hảo Đức, có nghĩa
là “đạo đức và tốt đẹp”. Có lẽ do kiêng húy Nguyễn Huỳnh Đức hoặc Trịnh
Hoài Đức, là những quan lớn ở thế kỷ 19 nên phải nói chệch.
Tân Bình là xã của thị xã Tây Ninh và huyện Tân Biên, có nghĩa là “yên bình ở nơi đất mới”.
Tân Phong là xã của huyện Tân Biên, có nghĩa là “gió mới”.
Thanh Điền là xã của huyện Châu Thành, có nghĩa là “ruộng xanh”.
Trường Hòa là xã của huyện Hòa Thành, nghĩa là “hòa thuận lâu dài”.
3.Trên đây chỉ là bước đầu khảo sát vài chục địa danh ở tỉnh Tây Ninh.
Khi điều kiện cho phép, chúng tôi sẽ tiến hành nghiên cứu kỹ hơn, đầy đủ
hơn địa danh ở vùng đất này. Hi vọng ngày ấy không xa.
[ CHÚ THÍCH ]
*Trong một cuốn
sách của Liên Xô trước đây viết về địa danh mà chúng tôi đã đọc và rất
tiếc đã quên tên, có nêu một thí dụ để phân biệt địa danh và không phải
địa danh như sau: Một nhà máy có tên Công Nhân, tên đó không phải là địa
danh. Nhưng trạm xe buýt trước nhà máy ấy có tên trạm là Công Nhân thì
tên này là địa danh. Sách không giải thích gì thêm. Chúng tôi suy ra:
Trạm xe buýt chỉ có mặt bằng, tức không gian hai chiều nên tên trạm là
địa danh; còn nhà máy có không gian ba chiều (chiều thứ ba là vách
tường) nên tên nhà máy không phải địa danh. Và chúng tôi gọi các đối
tượng có không gian ba chiều như đình, chùa, tháp, cơ quan, trường học,…
là hiệu danh.
Theo: PGS.TS Lê Trung Hoa - Đại học Xã hội và Nhân văn TP.HCM
Copy từ Trang CHUYỆN LẠ TÂY NINH ).
Ghi Thêm :
* Bến Cầu :Khoảng năm 1954.. đi từ Cẩm giang (TN ) qua sông Vàm Cỏ đến Bến Cầu bằng đò...Đò dừng lại ở bến- có 1 cây cầu gỗ,qua cầu đến làng Long Thuận,Long Chữ.
Có lẽ tên Bến Cầu xuất phát từ đó chăng ...?
* Gò Kén :Nay đang xây dựng một ngôi chùa với các tượng Phât rất lớn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tạp Ghi và Phiếm Luận: Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ (Dỗ Chiêu Đức)
Tạp Ghi và Phiếm Luận : Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ Ăn x ổi ở th ì,...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...
bài rất hay
Trả lờiXóa