Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

Hãy Buồn Như Tình Rơi - Thơ Trần Chu Ngọc


Tranh của Đặng văn Can

Những ngày mãi trôi qua lặng yên
Như bước chân nhẹ đến bên đời
Ta còn nghe được tiếng em cười
Thì dư âm vẫn còn bay trên phố
                       ***
Những đêm chợt nghe như vụn vỡ
Một chút gì rơi tận đáy linh hồn
Là khi lòng còn thấy bâng khuâng
Khi em vẫn bên song thao thức
                       ***
Những điệu buồn đến trong thường nhật
Có phải tình vẫn mãi cách xa
Hay Chỉ là cơn gió thoảng qua
Mùa thu nào lá không rơi ngỏ vắng
                        ***
Những giọt thủy tinh long lanh trong nắng
Như mắt em phút chốc rạng ngời
Để ta buồn trong chiều tình rơi
Và cơn gió mang hồn vào vĩnh cửu
                   ***
Những kỷ niệm dầu bao năm đã cũ
Vẫn nghe như chút nhói trong tim
Thôi thì ngày cứ mãi bình yên
Tình có rơi ta vẫn còn chờ đợi


Tranchungoc

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...