Thứ Ba, 15 tháng 11, 2016

NGƯỜI TÌNH GIÀ TRÊN ĐẦU NON ( *) - Vkp phượng tím


 
Xin cảm ý bài thơ phỏng dịch Khi Tuổi Xuân Em tàn phai
Của  Nguyễn Cang

Em đủ già... để ngủ ngày đêm thức
Đọc mãi thư tình anh  viết cho em
Trằn trọc nhớ về ngày cũ êm đềm
Từ thuở xuân xanh đến ngày bạc tóc
                        *
Rồi tự trách mình ngây thơ ngu ngốc
Buông bỏ tình anh bước vội sang sông
Sóng to gió lớn vùi dập má hồng
Quạnh quẽ cô đơn theo hoài năm tháng
                       *
Một lần gặp lại sầu thương ai oán
Hơn năm mươi năm cứ tưởng trong mơ
Hai mái đầu bạc tai lảng mắt mờ
Mà con tim vẫn ấm nồng máu đỏ...
                     *
Định mệnh trái ngang... thôi đành chối bỏ!
Phương trời xa còn đó một người thương
Phiêu bạt xứ người, lữ thứ dặm trường
Trên đỉnh non cao trăng sao lẩn tránh

                   *
Anh đủ già... để nợ tình xa lánh!!!
         Saigon 12/11/2016
         Vkp phượng tím

(*) Mượn tựa bài hát của Phạm Duy

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...