"3
điều đau khổ nhất của đời người là: mất con lúc tuổi già, mất vợ ở tuổi
trung niên và mất mẹ từ khi còn nhỏ. Nếu như tôi chết thì bố mẹ tôi,
chồng tôi và con trai tôi sẽ phải đối mặt với những nỗi đau này, vì vậy,
tôi phải kiên cường sống tiếp.".
Vu
Quyên, sinh năm 1978, người thị trấn Tế Ninh, tỉnh Sơn Đông, Trung
Quốc. Chị từng đi du học nước ngoài, trở về với tấm bằng Tiến sĩ trong
tay và trở thành giảng viên ưu tú của trường Đại học Phục Đán (Fudan
University) danh tiếng ở Thượng Hải.
Ngày
25/9/2008, chị Vu Quyên hạ sinh con trai đầu lòng Khoai Tây trong niềm
hân hoan của gia đình hai bên. Những tưởng cuộc sống của chị cứ thế êm
đềm trôi qua, nhưng ngờ đâu vào tháng 12/2009, chị lại bị chẩn đoán bị
mắc bệnh ung thư vú. Chưa dừng lại ở đó, đến ngày 2/1/2010, các bác sĩ
đưa ra thông báo căn bệnh của chị Vu đã trở nặng và chị chính thức trở
thành bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Trải
qua một khoảng thời gian dài kiên cường chống chọi với bệnh tật, ngày
19/4/2011, chị Vu Quyên đã qua đời trong niềm tiếc thương vô hạn của
những người xung quanh, hưởng dương 33 tuổi.
Trong
thời kỳ chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác, chị Vu Quyên đã viết
tâm thư chia sẻ về cuộc sống, về bệnh tật và về nguyên nhân khiến mình
bị bệnh. Những dòng tự sự của chị được đăng tải trên mạng xã hội đã thu
hút sự chú ý rất lớn từ dư luận. Hàng triệu người đã phải giật mình
hoảng hốt khi phát hiện ra bản thân cũng đang sống liều mạng như chị Vu
từng sống.
Những
đoạn trích dẫn từ bức tâm thư "Sống là điều vĩ đại" được chị Vu Quyên
thổ lộ dưới đây chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người phải thức tỉnh và cảm
thấy thật sự cần thay đổi cách sống của bản thân.
"Vào
lúc phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, bạn sẽ phát
hiện ra rằng việc tăng ca, hay tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, hoặc
những nhu cầu mua nhà, mua xe đều chỉ là phù du. Nếu bạn có thời gian
thì hãy ở bên con cái, dùng khoản tiền tiết kiệm mua xe để mua tặng bố
mẹ mình một đôi giày. Đừng cố sống cố chết đổi một căn nhà to đẹp hơn,
bởi chỉ cần được ở bên người mình yêu thương thì một căn phòng chật hẹp
cũng đủ khiến bạn cảm thấy hạnh phúc trào dâng."
"Tôi
đã chiến đấu với căn bệnh ung thư suốt 1 năm trời, cũng từng trải qua
vài lần chết hụt. Hiện giờ có thể ngồi đây gõ ra những dòng chữ này, tôi
cho rằng đã đến lúc nên nghiêm túc suy nghĩ xem tại sao bản thân mình
lại bị mắc bệnh ung thư? Tuy rằng đối với tôi, việc làm ấy chẳng có bất
kỳ ý nghĩa gì, nhưng có lẽ nó sẽ giúp ích cho người khác."
"Nguyên
nhân khiến tôi suy nghĩ về vấn đề kể trên và quyết định viết ra những
điều tâm huyết này là bởi vì cho dù có phân tích kiểu gì, tôi vẫn cho
rằng mình không thể là người bị mắc bệnh ung thư được."
"Trước
tiên, phải nói rằng tôi không bị mắc bệnh di truyền. Thứ hai, thể chất
của tôi rất tốt. Thứ ba, tôi mới sinh con và cho bé bú được 1 năm. Thứ
tư, hầu hết những người mắc bệnh ung thư vú đều trong độ tuổi ngoài 45,
còn tôi khi ấy chỉ mới 31 tuổi mà thôi.
Tôi nghĩ việc mình mắc bệnh chắc chắn là hệ quả của nhiều yếu tố đã được tích luỹ trong một khoảng thời gian dài."
Thói quen ăn uống
1. Cái gì cũng ăn thử
Tôi
là một người chẳng bao giờ từ chối nếm thử bất kỳ món ăn nào. Vì nhiều
nguyên nhân khách quan, ví dụ như công việc đầu bếp của bố khiến tôi có
cơ hội thưởng thức nhiều thứ mà mình không nên ăn, từ thịt công, thịt
gấu, thịt hươu, thịt nai, cho tới mòng biển, cá voi...
Việc
ăn thịt những loài động vật này không chỉ gây ảnh hưởng đến môi trường
tự nhiên, mà còn khiến tôi cảm thấy tội lỗi đầy mình. Không những vậy,
những loại thịt này thật sự chẳng ngon lành gì.
2. Ăn quá nhiều
Tôi là một người ăn uống rất tuỳ tiện và thoải mái, thậm chí còn nổi tiếng là ăn nhiều.
Lúc
còn học ở bên trời Âu, thầy giáo thường xuyên mời tôi đi ăn vì vợ thầy
bị mất vị giác, trong khi nhìn tôi vừa nhồm nhoàm nhai vừa kể chuyện
cười lại khiến cho thầy có cảm hứng ăn uống. Đến khi đi làm, tôi vẫn
giữa thói quen ấy. Có lần đi ăn với một nhóm thầy giáo cùng trường mà cả
5 người đàn ông cũng chẳng ai ăn nhiều được như tôi.
Tôi
thấy mình thật giống với con rắn tham lam trong trò chơi "rắn săn mồi"
yêu thích trên điện thoại, cứ mải miết ăn rồi bị chết bởi chính thói
tham ăn của mình.
3. Nghiện đồ ăn nhiều đạm
Trước
khi bị bệnh, tôi là người bị nghiện ăn thịt. Nếu trên bàn ăn không có
thịt, tôi sẽ cảm thấy không có hứng thú ăn uống gì nữa, hoặc có ăn thì
cũng chẳng bao giờ cảm thấy no. Mẹ tôi cho rằng thói quen này của tôi là
do bố tôi mà ra, bởi ông là một đầu bếp nổi tiếng cấp quốc gia, thế nên
tôi luôn được ăn uống thoải mái, ngay cả khi những người trong vùng
không có thịt để mà ăn.
Bên
cạnh đó, tôi cũng rất thích ăn hải sản. Quê chồng tôi lại ở một hòn đảo
nhỏ trên thành phố Chu Sơn, tỉnh Chiết Giang, thế nên tôi có thể ăn hải
sản tùy thích. Tuy nhiên, điều tôi muốn nói không phải là ăn hải sản
không tốt cho sức khỏe, mà tôi chỉ muốn tìm hiểu xem vì sao tôi lại mắc
bệnh ung thư.
Có
lẽ chồng tôi là người miền biển nên anh ấy có thể ăn hải sản từ ngày
này sang tháng khác mà không có bất kỳ phản ứng phụ nào. Còn tôi lại là
một cô gái ở vùng đồng bằng, từ nhỏ đã không quen ăn nhiều đồ biển, thế
nên việc ăn hải sản trường kỳ cũng ít nhiều ảnh hưởng tới cơ thể. Người
ta vẫn nói "ở đâu quen đấy", và tôi thì nhận thức sâu sắc một điều:
không phải cứ được gả đến vùng biển thì tôi sẽ có thể chất của một ngư
dân.
Đi ngủ không đúng giờ
Tôi
có thói quen đi ngủ muộn. Thực ra tôi cảm thấy ở độ tuổi của mình, việc
đi ngủ muộn cũng chẳng có gì to tát cả. Đại đa số những người mà tôi
quen đều đi ngủ muộn, tuy rằng sức khỏe của họ đều khá tốt, nhưng việc
đi ngủ muộn thật sự rất có hại cho cơ thể.
Suốt
10 năm qua, trừ lúc ở ký túc xá của trường phải tắt đèn đúng giờ ra,
hầu như tôi chẳng lúc nào đi ngủ trước 12 giờ đêm (thực ra thì ngay cả
khi đèn ký túc đã tắt, tôi cũng không đi ngủ đúng giờ). Có quá nhiều lý
do để tôi thức khuya, thậm chí là thâu đêm suốt sáng, nào là học hành,
ôn thi, cho tới nói chuyện phiếm, chơi game, hay đi hát karaoke, ra
ngoài tụ tập với bạn bè, hoặc thậm chí là chỉ ngồi suy nghĩ thẩn thơ một
mình... Tính ra, cho dù tôi có đi ngủ sớm thì cũng chẳng bao giờ trước 1
giờ sáng.
Khi
tiến hành làm xét nghiệm, gan của tôi luôn có chỉ số rất cao, nhưng
trước đó tôi không hề có bất kỳ triệu chứng gì của bệnh gan. Tôi rất
ngạc nhiên và gấp gáp tìm hiểu lý do tại sao chức năng gan của tôi lại
có vấn đề như vậy, bởi vì chức năng gan kém thì không thể tiếp tục quá
trình hóa trị.
Tiếp
đó, bác sĩ nói cho tôi biết từ 11 giờ đêm tới 3 giờ sáng là khoảng thời
gian hoạt động mạnh nhất của gan, cũng là thời gian thải độc tốt nhất
của gan. Nếu chức năng gan không được nghỉ ngơi sẽ gây ra lưu thông máu
không đủ ở gan, rất khó để các tế bào gan hồi phục dẫn đến sự suy giảm
và làm trầm trọng thêm các triệu chứng. Vì vậy, nhiều người vẫn nói
"thường xuyên thức khuya cũng đồng nghĩa với việc tự sát" kỳ thực không
phải là quá phóng đại.
Sau
này, khi đã bị bệnh, tôi bắt đầu nghiên cứu các loại tài liệu liên quan
tới sức khỏe con người. Trong đó có nói cơ chế đồng hồ sinh học của cơ
thể diễn ra như sau:
Từ 21-23h là quãng thời gian hệ miễn dịch (bạch cầu lymph) bài độc (đào thải chất độc).
Từ 23h – 1h sáng là quãng thời gian bài độc của gan.
Từ 1h – 3h sáng là thời gian bài độc của mật.
Từ 3h – 5h sáng là thời gian bài độc của phổi.
Từ 5h – 7h là khoảng thời gian ruột già bài độc.
Từ 7h – 9h là lúc ruột non hấp thụ chất dinh dưỡng nhiều nhất.
Tôi cho rằng chúng ta nên đi ngủ sớm và đối đãi thật tốt với cơ thể của mình, bởi chẳng có thứ gì quý giá hơn sức khỏe đâu.
''Nhồi nhét'' quá độ cho kịp deadline
Khi
nhìn lại bản thân trong hơn 30 năm qua, tôi phát hiện ra rằng mình đã
dành đến 20 năm để học tập. Có lẽ vì luôn mải chạy theo thành tích và
các loại học bổng, giải thưởng nên tôi đã phải tiêu tốn rất nhiều thời
gian quý giá trong đời.
Tôi
tự nhận thấy mình là một mẫu người điển hình của chế độ "2W", tức là
chỉ học hành chăm chỉ trước khi diễn ra kỳ thi 2 tuần (two weeks) và kết
quả luôn ở mức kém (too weak).
Vì
vậy, mỗi khi kỳ thi đến, tôi luôn phải "nhồi nhét" mớ kiến thức mênh
mông vào trong não bộ nhỏ bé của mình. "Nước đã dâng đến tận cổ" khiến
tôi ra sức học hành, thậm chí có những hôm tôi dành tới 21 tiếng đồng hồ
chỉ để ôn bài cho kịp deadline. Và sau đó, tôi thường lâm vào tình
trạng kiệt sức, kết thúc kỳ thi phải ngủ bù 2-3 ngày liền.
Tôi
tin rằng rất nhiều người trẻ đang có thói quen sinh hoạt giống mình.
Qua đây, tôi muốn nhắc nhở các bạn rằng cần phải hết sức trân trọng sức
khoẻ của mình, đừng bao giờ để cơ thể quá kiệt quệ.
Môi trường sống
Tuy
trước nay tôi chưa từng chê bai bầu không khí ô nhiễm ở Thượng Hải,
nhưng quả thực, khi từ châu Âu trở về, tôi đã nhận thức sâu sắc về mức
độ quan trọng của môi trường sống quanh mình.
Theo
kết quả một cuộc thống kê, ở Trung Quốc cứ 10.000 người lại có 180
người bị mắc bệnh ung thư, và thành phố có tỷ lệ người mắc bệnh ung thư
cao nhất là Thượng Hải.
Trong
khoảng thời gian từ năm 1963-1980, tỷ lệ người mắc bệnh ung thư ở
Thượng Hải đã tăng gấp đôi, cao hơn 25% so với Bắc Kinh, Thiên Tân. Bên
cạnh đó, tỷ lệ phụ nữ Thượng Hải bị mắc bệnh ung thư cũng tăng gần gấp
đôi trong vòng chưa đến 20 năm. Trung bình, cứ mỗi 100 người phụ nữ
Thượng Hải lại có một người bị mắc bệnh ung thư, cao hơn hẳn so với các
thành phố khác.
Tôi
không nói rằng bầu không khí ô nhiễm ở Thượng Hải đã khiến mình bị ung
thư, nhưng tôi cảm thấy đây chính là một trong những tác nhân chính gây
ra căn bệnh của mình. Ngoài ra, những yếu tố tai hại như nguồn nước ô
nhiễm, vệ sinh an toàn thực phẩm không được đảm bảo... cũng góp phần tạo
nên tình trạng số lượng người bị mắc bệnh ung thư ngày càng gia tăng
nhanh chóng như hiện nay.
Tôi
hy vọng những điều trên đây sẽ giúp ích cho bạn, bởi tôi không mong
muốn có thêm bất kỳ trường hợp nào phải chịu đau khổ giống như mình.
Theo Trí thức trẻ
x | |||
09:48 (2 giờ trước)
| |||
tâm thư rất ý nghĩa
Trả lờiXóa