Ngay
từ thuở nhỏ ta được dạy nói cảm ơn khi ai đó giúp mình. Lời cám ơn
không phải để xã giao mà thật sự biểu lộ lòng biết ơn chân thành của
mình đối với người đó. Thế nhưng có lẽ chưa bao giờ ta được dạy nói cảm
ơn ta vì nhiều khi ta coi chuyện cảm ơn mình là một điều gì đó lố bịch,
kỳ cục, không cần thiết! Trái lại nhiều khi ta còn có khuynh hướng nói
xấu mình, bất mãn với mình, thậm chí… nguyền rủa mình. Trên mười năm giữ
mục Phòng mạch trên báo Mực Tím, tôi nhận được rất nhiều thư của các em
ở tuổi mới lớn kêu ca về hình thể mình về nhan sắc mình và sỉ vả mình
một cách không thương tiếc! Nhiều em viết “muốn tự tử”, “muốn chết đi
cho rồi”, “không còn muốn sống nữa”… chỉ vì có vài vết mụn trứng cá hoặc
tàn nhang trên gương mặt, một vài vết sẹo ở chân hoặc thấy mình không
đẹp trai bằng người mẫu, không có số đo như của các hoa hậu!
Nhiều
người lớn tuổi cũng vậy. Nhìn vào gương mỗi ngày thấy mình già đi với
những dấu chân chim ở đuôi mắt, vết hằn ở khóe miệng, nếp nhăn nhúm ở
bàn tay… đã không thể chấp nhận được mình, đã âu sầu buồn bã, có người
phải vào Thẩm mỹ viện căng da mặt, bơm tay để hy vọng giữ mãi vẻ trẻ
trung. Có lần trong một lớp học, tôi đề nghị các sinh viên mô tả hình
ảnh người già trong gia đình thì họ đều nói đến da mồi tóc bạc, mắt mờ
tai lãng, miệng móm răng rung, chậm chạp lẩm cẩm… Nhưng ai già mà không
da mồi tóc bạc? Sống lâu thì phải già chứ sao!
Xây
dựng hình ảnh về chính mình (self image) rất quan trọng, nếu đó là một
hình ảnh tích cực nó sẽ giúp cho mình tự tin hơn và từ đó ảnh hưởng đến
“môi trường” xung quanh; còn nếu là một hình ảnh tiêu cực thì sẽ rất
không hay.
Có
món đồ dùng nào mà xài vĩnh viễn đâu, ngay cả những máy móc tinh xảo
được làm bằng những thứ kim loại tốt nhất. Gần đây thấy trên báo quảng
cáo một cái tủ lạnh cũ của Thụy Sĩ rằng đã được xài đến 20 năm mà vẫn
còn chạy tốt. Như vậy nhiều người trong chúng ta có thể vỗ ngực nói rằng
mình đã “xài” đến sáu bảy chục năm mà hãy còn ngon đó chứ! Vậy ta phải
biết ơn mình nhiều hơn.
Hãy
thử xem bộ xương. Cơ thể ta có trên hai trăm cái xương lớn nhỏ được ráp
nối với nhau để thành một khung xương, hoạt động được là nhờ các khớp,
cũng đã xài được hằng mấy chục năm trời mà chẳng phải bơm dầu trét mỡ gì
cả. Vậy mà nó vẫn làm việc trơn tru, êm rơ, chỉ khi ta tích tuổi, lớn
tuổi rồi nó mới bị đau nhức chút đỉnh thì cũng phải thôi! Nhiều khi chỉ
vì từ nhỏ ta đã không biết chăm sóc bộ xương đã làm cho nó bị lệch lạc
đi như bị vẹo cột sống ở tuổi học đường, hoặc ăn những thức ăn làm cho
các chất hoạt dịch giữa các khớp bị đơ cứng lại. Ngay ở giai đoạn chấm
dứt tuổi dậy thì, bộ xương đã hình thành với khối lượng xương cố định,
chủ yếu là do di truyền nhưng cũng một phần do dinh dưỡng. Nếu biết quan
tâm, thì ngay từ nhỏ đã phải được bồi dưỡng tốt để xương phát triển đầy
đủ. Người lớn tuổi dễ bị loãng xương, dễ bị té ngã, đưa đến gãy xương,
trật khớp. Nhìn một cành khô và một cành tươi thì biết. Cành tươi khó
gãy vì vỏ dày, gỗ dai, nếu gãy cũng thường gãy dập; còn cành khô thì vỏ
mỏng, gỗ dòn, khi gãy dễ gãy lọi. Nghiên cứu cho thấy người lớn tuổi,
sau tuổi 65, rất dễ bị té ngã. Nữ dễ bị hơn nam. Ngoài những chuyện gãy
xương, trật khớp, rách cơ, dập phần mềm… còn có những biến chứng gần xa
khác như viêm phổi, loét da, do phải nằm bất động trong một thời gian
lâu dài. Phụ nữ sau tuổi mãn kinh tình trạng loãng xương càng gia tăng
do Estrogen của buồng trứng đã giảm. Phụ nữ dễ bị té, gãy xương nhiều
gấp ba lần so với nam giới. Để giảm bớt nguy cơ té ngã ở người lớn tuổi,
cần quan tâm tới môi trường sống của họ. Chẳng hạn các cầu thang trong
nhà sao cho dễ đi, không trơn trợt, bậc thang đều, ánh sáng đầy đủ. Tuổi
già mắt kém, cảm giác về độ chênh không còn chính xác, phản xạ chậm, cơ
chế điều hòa vận động giảm nên rất dễ té. Một số loại thuốc như thuốc
ngủ, thuốc an thần càng làm tăng nguy cơ. Người lớn tuổi vẫn cần phải
tích cực vận động – tập dưỡng sinh, đi bộ, chơi thể thao chẳng hạn – để
tăng tính linh hoạt của các khớp và giúp cho cơ duy trì sự dẻo dai. Ăn
uống cần tăng cường thêm Calci, Vitamin D. Người ít vận động hoặc phải
nằm một chỗ, tình trạng loãng xương càng xảy ra nhanh. Thuốc lá và rượu
góp phần tăng tốc. Việc sử dụng Estrogen để bù đắp phải được hướng dẫn
và kiểm soát chặt chẽ bởi các bác sĩ chuyên khoa. Điều đáng để ý là một
người khi lớn tuổi bị té ngã một lần thì về sau thường sợ hãi, ít dám
vận động, do vậy mà sự phối hợp giữa thần kinh cơ càng kém, lại càng dễ
bị té ngã những lần sau. Sự bảo bọc quá đáng của người thân trong gia
đình càng làm cho người già thêm mau suy yếu.
Rồi
thử xem bộ máy tuần hoàn của ta. Nếu biết rằng mỗi ngày trái tim ta đã
phải co bóp cả trăm ngàn lần để đẩy một khối lượng máu khoảng 7000kg
không ngừng nghỉ, kể cả lúc ta ngủ, đi vào một hệ thống mạch máu giăng
mắc mà chỉ riêng hệ thống vi mạch nếu nối lại đã dài hàng trăm ngàn cây
số (hơn gấp đơi chu vi tri đất) để nuôi cơ thể, ta mới thấy sức hoạt
động của bộ máy tuần hoàn tuyệt vời đến thế nào! Có cái máy bơm nào làm
việc liên tục với khối lượng như vậy hằng bảy tám chục năm trời mà
không phải thay pin, không phải chùi rửa gì cả? Vậy mà chẳng những ta
không nhớ, không biết ơn nó, nhiều khi ta còn hành hạ nó, đầu độc nó,
buộc nó nhảy tưng lên với những chất như rượu, trà, cà phê, thuốc lá…
Chất nicotine trong thuốc lá chẳng hạn, chẳng những buộc nó phải làm
việc nhanh lên mà còn lại co thắt các mạch máu nuôi dưỡng nó, làm cho nó
bị thiếu dưỡng khí. Ta lại còn đầu độc tinh thần nó bằng cách luôn rên
rỉ “Một trái tim khô, một trái tim mùa đông” hay hất hủi nó: “ngày rời
Paris anh đã để quên con tim”… Thật ra một trái tim bình thường làm việc
âm thầm bền bỉ đến nỗi ta tưởng như không có nó. Lúc nó lên tiếng “nhắc
nhở” thì đã rắc rối rồi! Cho nên có một trái tim lành mạnh thật hạnh
phúc mà nhiều khi ta không biết!
Còn
mạch máu của ta cũng giống như những ống nước vậy. Khi ống nước còn mới
thì nó dẻo dai, co giãn dễ dàng, không có chuyện gì xảy ra, còn ống
nước đã cũ thì khô cứng lại, độ thun giãn kém đi. Ở người cao tuổi, các
mạch máu cũng dễ cứng hơn nên huyết áp dễ bị tăng cao. Huyết áp cao quá
có thể gây ra những tai biến. Tăng huyết áp phải được theo dõi chữa trị
đến nơi đến chốn. Ngoài ra nếu trong máu có nhiều chất mỡ (thường gọi
“máu lộn mơ”) thì các chất này sẽ đóng cứng trong lòng mạch làm cho
đường kính nhỏ lại gây tắc nghẽn mạch. Bệnh tiểu đường càng làm gia tăng
tình trạng tắc nghẽn này và do vậy mà các chuyên gia về “Già học” đều
khuyên ta bớt ăn đường, bớt uống rượu, bớt ăn muối, bớt ăn mỡ, không hút
thuốc ….
Rồi
thử xem buồng phổi của ta. Đó là nơi ta trao đổi không khí để sống.
Người ta có thể nhịn đói vài ba tuần, nhịn khát mươi ngày nhưng không
thể nhịn thở quá năm phút. Thiếu oxy (dưỡng khí) chừng năm phút thì các
tế bào não sẽ bị hủy hoại, không phục hồi được nữa. Có lẽ vì không khí
không phải mất tiền mua nên ta thường coi như không hề có nó. Ta vẫn thở
mỗi phút giây mà không nhận thấy không khí là cần! Có một buồng phổi
hoạt động tốt ta chẳng hề quan tâm, thậm chí chẳng hề biết đến nó, cho
đến lúc nó khò khè cò cử thì lúc đó ta mới thật sự hốt hoảng. Một vị
thiền sư ghi câu này lên vách: “Việc phải làm hôm nay: thở vào, thở ra,
thở vào…”. Có vẻ thật tức cười và có vẻ như đó là chuyện của thiền sư.
Còn ta, ta có trăm công ngàn việc để làm có đâu chỉ thở vào thở ra như
vậy. Nhưng thử nghĩ xem, nếu ta ghi một câu ngược lại: “Việc phải làm
hôm nay: không thở vào, không thở ra, không thở vào…” thì chuyện gì sẽ
xảy ra! Cho nên nghĩ cho cùng thở là một điều quan trọng. Nhiều người
trong chúng ta coi chuyện thở nhẹ như… lông hồng. Nói chung chúng ta
thường không biết thở, không thèm thở, nhất là những lúc làm việc hăng
say gần như quên thở hoặc những lúc có những cảm xúc mạnh như lo lắng,
giận dữ ta cũng thường quên thở, nín thở. Thở là một phản xạ tự động
nhưng ta lại có thể kiểm soát được hơi thở, nhịp thở, khác hẳn với các
cơ chế tự động khác như của quả tim, mạch máu, dạ dày, gan ruột… hoạt
động hoàn toàn ngoài ý muốn của ta. Cho nên ta có thể luyện thở được.
Buồng phổi của ta có khoảng 300 triệu phế nang tức là túi phổi nhỏ, là
nơi tiếp xúc trao đổi không khí giữa phổi với hệ thống mao mạch chuyển
O2 vào máu và đưa CO2 cùng những khí độc khác ra khỏi cơ thể. Trải rộng
các phế nang ra, ta có một diện tích rộng hơn 80m2, lớn như một phòng
học. Mỗi khi ta hít phải không khí ô nhiễm, bụi khói, vi khuẩn, thì lớp
không khí ô nhiễm đó sẽ tràn ngập lên toàn bộ diện tích của phế nang.
Khi còn là một thai nhi trong bụng mẹ thì buồng phổi ta xẹp lép – trong
bụng mẹ ta không cần thở bằng phổi – nhưng ngay khi được sinh ra thì
tiếng “khóc chào đời” chính là phản xạ để không khí tuôn vào hai lá phổi
làm nở bung các phế nang ra giúp ta hình thành hoạt động hô hấp, thiết
yếu cho sự sống. Thử tưởng tượng người lính nhảy dù tung mình ra khỏi
phi cơ mà cánh dù không bung ra được thì chuyện gì sẽ xảy ra. Khi còn là
những lá phôi thì phổi và da có cùng nguồn gốc, do vậy mà sau này khi
gặp lạnh tự nhiên ta sinh ra ho hen, đặc biệt người cao tuổi dễ bị viêm
phổi do lạnh. Hệ thống hô hấp không chỉ có phổi mà còn có mũi, họng,
thanh quản, khí quản cùng các cơ hô hấp mà cơ hoành là cơ trọng yếu
nhất. Ở mũi chúng ta chẳng hạn có một hệ thống mao mạch dày đặc để sưởi
không khí, làm cho không khí ấm lại trước khi vào phổi. Gặp lạnh, ta sẽ
bị ách xì, sổ mũi, nghẹt mũi vì các mao mạch trương nở. Dùng thuốc nhỏ
mũi có chất co mạch, teo mạch thì sẽ dễ thở trong chốc lát sau đó còn
khó thở hơn và lâu dần sẽ bị lệ thuộc vào thuốc. Ta thường thấy có những
người lúc đang đi trên đường hoặc đang hội họp, làm việc, bỗng ngước
mặt nhìn trời như tìm vần thơ, thực ra là đang nhỏ vài giọt thuốc vào
mũi hoặc hít hít một cái ống thuốc giúp thông mũi. Không phải vô cớ mà
người lớn tuổi thường khoác một chiếc khăn quàng cổ khi ra đường vì khi
gặp lạnh chiếc khăn quàng sẽ giúp làm ấm mũi.
Những
người cao tuổi còn khỏe mạnh, sáng suốt, làm việc không biết mệt là
những người biết thở. Họ có những phương pháp “bí truyền” thường được
gọi là dưỡng sinh, khí công. Có khi ta còn đọc được những câu có vẻ
huyền bí như “đưa hơi xuống huyệt đan điền…”. Thực ra không có gì là bí
hiểm cả mà hoàn toàn có cơ sở sinh học. Ta biết cơ hoành là cơ hô hấp
chính nằm vắt ngang giữa bụng và ngực, “phụ trách” 80% khối lượng hoạt
động hô hấp. Cơ hoành di chuyển lên xuống như một cái piston trong lồng
ngực làm cho buồng phổi nở rộng hoặc thu hẹp thể tích. Mỗi khi cơ hoành
di chuyển 1 cm thì thể tích lồng ngực sẽ tăng giảm 250 ml không khí. Mà
cơ hoành có thể di chuyển từ 1cm đến 7cm, do đó một người biết sử dụng
cơ hoành để thở thì có thể làm tăng khối lượng không khí vào ra từ 1
đến 1,5 lít không khí so với người khác. Do vậy khi ta hít sâu thì cơ
hoành bị đẩy xuống đến tận dưới rún, nơi được gọi là huyệt đan điền. Như
vậy “đưa hơi xuống huyệt đan điền” thực chất là hít sâu đẩy cơ hoành
lên xuống mạnh hơn, cơ hoành di chuyển rộng hơn, nhờ đó sự thông khí sẽ
tốt hơn. Các nhà chuyên môn tính toán nếu ta thở chậm và sâu bằng cơ
hoành thì lượng không khí vào phổi sẽ tăng gấp đôi khi ta thở nhanh mà
cạn. Càng lớn tuổi cơ hoành càng làm biếng, nên người lớn tuổi cần luyện
thở, tập dưỡng sinh, thì cơ hoành mới sẽ làm việc tốt hơn.
Bệnh
phổi tắc nghẽn mạn tính (COPD) thường gặp ở người lớn tuổi, làm cho họ
dễ mệt mỏi, hụt hơi, cũng như bệnh giãn phế quản làm cho ho khạc rất
nhiều mỗi sáng. Ngày càng có nhiều người bị ung thư phổi do hút thuốc
lá. Nhiều người già bị lao là nguồn lây bệnh trong gia đình mà không
biết, nên cần phải có sự kiểm tra thường xuyên hai buồng phổi của mình.
Người lớn tuổi thường thích đi dạo dưới bóng cây, thích trồng hoa kiểng,
thích ở một nới thông thoáng là bởi vì ở đó có nhiều dưỡng khí hơn. Ban
ngày, cây xanh nhả ra dưỡng khí, nên đi dạo dưới bóng cây ta được hít
thở không khí trong lành, cảm giác nhẹ nhàng, sảng khoái. Cây xanh là
người bạn thiết của mỗi chúng ta. Giữ môi trường trong sạch, không ô
nhiễm, tạo nhiều cây xanh bóng mát, gần gũi với thiên nhiên, tập thở
đúng phương pháp, tránh thuốc lá… là những cách tốt nhất để biết ơn
buồng phổi của ta vậy.
Lý Lập Ông, một triết gia Trung Quốc thế
kỷ thứ 16 đã viết trong Nhàn tình ngẫu hứng: “Xét cơ thể con người, tai
mắt mũi, tay chân, thân thể, hết thảy đều cần thiết… chỉ
có hai cái không cần thiết mà Trời phú cho ta là cái miệng và cái bao
tử, nguồn gốc tất cả những cái lụy của loài người từ xưa tới nay. Có cái
miệng với cái bao tử nên sinh kế mới hóa ra phiền phức, sinh kế phiền
phức mới sinh ra những mưu mô gian trá, mưu mô gian trá mới phải đặt ra
hình pháp…”. Lâm Ngữ Đường có lẽ cũng đồng ý như thế nên ông cũng viết:
“Chúng ta có một cái bao không đáy gọi là bao tử… Nó ảnh hưởng đến văn
minh của nhân loại… Các hội nghị quốc tế căng thẳng đến thế nào, tới giờ
cũng dừng lại để ăn…” Rồi ao ước: “Nếu con người có được cái diều như
diều chim, có cái dạ dày của loài nhai lại chắc là không có tình trạng
hiếu chiến, tàn ác vì loài ăn cỏ, ăn hạt đều hiền lành, loài ăn thịt đều
hiếu sát.” Ông cũng đưa ra một nhận xét thú vị: “Gà trống cũng thường
đá nhau nhưng không phải vì thức ăn mà vì gà mái. Con người mà có cái
diều như gà thì chỉ còn những cuộc chiến nho nhỏ chứ không phải cần đến
chiến tranh lớn để xuất cảng đồ hộp”. (Sống đẹp, bản dịch Nguyễn Hiến
L). Thật tội nghiệp cho cái “bao không đáy” còn gọi là bao tử hay dạ dày
của chúng ta! Đó là một bộ phận quan trọng của hệ tiêu hóa, đảm nhận
việc “nạp năng lượng” để ta duy trì sự tồn tại và hoạt động suốt cả cuộc
đời. Cái bao không đáy đó thực ra nó đã phải làm việc căng thẳng vất
vả, co bóp, nhào nặn thức ăn thức uống suốt ngày đêm để cung cấp cho ta
những chất dinh dưỡng cần thiết cho cuộc sống. Nó làm việc âm thầm không
hề kể công, hoàn toàn ở ngoài ý thức của ta vì khi nó nhào nặn co bóp
như vậy ta không hề hay biết. Để tiêu hóa được thức ăn, dạ dày phải tiết
ra một chất acid mạnh mà nếu không khéo tự bảo vệ mình thì acid này sẽ
tiêu hóa ngay chính bản thân nó, làm cho nó lở loét tùm lum mà ta gọi là
loét bao tử (loét dạ dày). Thường nếu có lở loét thì dạ dày cũng âm
thầm tự băng bó lấy cho mình, đến khi quá lắm thì mới phải kêu ca, lên
tiếng, lúc đó ta có cái gọi là đau bao tử. Nói chung ít khi ta thương
hại cái dạ dày của mình đừng nói chuyện biết ơn nó, trái lại ta sẵn sàng
nhồi nhét vào đó càng nhiều càng tốt từ thịt cá voi đến rắn mối, thằn
lằn, tắc kè, chuột bọ, cào cào, châu chấu, nghêu sò ốc hến… Ta cũng sẵn
sàng đổ vào đó hằng lít rượu đế, whisky, hằng két bia và vô số những
chất độc hại khác như… thuốc trừ sâu, giun đầu gai v.v… Đôi khi bao tử
chịu không nổi đã phản ứng lại bằng cách nôn thốc tháo ra nhưng cũng có
khi người ta tự móc họng để nôn cho hết, làm trống bao tử trước khi
bước vào một quán nhậu khác. Có trường hợp bao tử loét quá nặng, không
cứu vãn được nữa, thầy thuốc đành phải cắt bỏ đi một phần hoặc cả bao
tử, lúc đó ta có một hội chứng gọi là “dumping”, thức ăn trôi tuột từ
thực quản xuống ruột non quá nhanh chưa kịp tiêu hóa.
Để
ý một chút, ta thấy hệ tiêu hóa là một cái ống cơ dài từ miệng đến hậu
môn, phình ra chỗ này, thắt lại chỗ kia để trở thành thực quản, dạ dày,
ruột non, ruột già… Thức ăn thức uống đi xuyên qua cái ống đó là đã đi
bên ngoài cơ thể, mà các bộ phận được phân công cắt xé, nghiền, nhồi
trộn, nhào nặn, chuyển hóa, hấp thu… để đưa vào cơ thể sử dụng. Cả một
bộ máy làm việc quần quật liên tục không mệt mỏi như vậy mới có thể đáp
ứng nhu cầu năng lượng của cơ thể hằng ngày mà ở người cao tuổi cũng cần
đến vài ngàn calori. Ta không thể tưởng tượng rằng mỗi ngày có hơn cả
lít nước bọt được tiết ra là nhằm giúp cho miệng không bị khô, hôi và
giúp tiêu một phần thức ăn. Ở người lớn tuổi, nước bọt tiết ra ít đi nên
dễ bị đắng miệng, khô miệng, ăn không ngon. Hệ thống nhung mao ở ruột
non ngoằn ngoèo nhiều lớp có tổng diện tích lên đến 250m2, bằng cả cái
sân quần vợt, để hấp thu các dưỡng trấp nuôi cơ thể trôi qua, với các tế
bào hùng hục hoạt động ngày đêm để trao đổi chất, với vô số vi sinh vật
li ti sản sinh ra các men tiêu hóa, các vitamin. Gan đổ mật vào ruột,
tụy tạng tiết men và insulin mà nếu thiếu nó ta sẽ bị bệnh đái đường.
Bất cứ có một trục trặc gì trên cái ống đó đều gây ra những rắc rối
đáng tiếc như bị tắc nghẽn đâu đó chẳng hạn. Một người bị bón thường
xuyên cũng làm cho cái ống bị nghẹt, dẫn đến hôi miệng, ăn mất ngon, ngủ
không yên.
Hệ tiêu hóa được điều khiển bởi thần
kinh tự động, hoạt động ngoài ý muốn của chúng ta. Một người đang đứng
trước chuồng cọp trong sở thú thình lình thấy cọp sút chuồng thì tay
chân bủn rủn, vãi cả ra quần mà không hề hay biết, là do các cơ trơn của
ruột và bàng quang co thắt quá mạnh. Nói khác đi, sự căng thẳng, lo
âu, sợ hãi hoặc vui vẻ… đều có tác động đến tiêu hóa. Người ta làm thí
nghiệm cứ mỗi lần cho thỏ ăn thì giật điện một cái, chẳng bao lâu thỏ đã
bị loét bao tử vì sợ hãi.
Mỗi ngày có một lít rưỡi nhũ trấp đi vào
ruột già, đa số được hấp thu lại hết chỉ còn khoảng chừng 100ml vào
phân. Trong phân có đến 3/4 là nước. Do vậy để tránh bón cần phải được
uống tối thiểu mỗi ngày một lít nước. Trĩ và bón là những bệnh thường
gặp ở người cao tuổi do tình trạng răng miệng kém, thức ăn thiếu chất
xơ, cuộc sống ít vận động. Lâm Ngữ Đường có một nhận xét khá thú vị:
“Đối với tôi, hạnh phúc trước hết là vấn đề tiêu hóa. Ruột ta mà vận
động điều hòa thì ta hạnh phúc, không thì ta khổ sở. Sự tình chỉ có vậy
thôi!”. Mà thật, cứ thấy người nào mặt mày lúc nào cũng cau có, nhăn
nhó, khó chịu đăm đăm… thì chắc là đã bị bón hoặc trĩ kinh niên rồi!
Người lớn tuổi cũng cần phải được cung cấp năng lượng đầy đủ, cần tránh
béo bệu nhưng cũng phải tránh cả suy dinh dưỡng – chủ yếu là do thiếu
chất đạm. Đa số người có tuổi thường thích những món ăn dễ tiêu như bột
đường để đỡ nhai, do vậy ít chất xơ càng dễ bị bón, lại dễ tăng đường
huyết dẫn tới tiểu đường. Cũng không nên quá sợ cholesterol vì có loại
cholesterol tốt cần cho cơ thể. Nên dùng dầu thực vật. Calci có lẽ là
thức ăn cần thiết cho tuổi già vì ở người già, đặc biệt là phụ nữ, nhanh
chóng mất calci trong thời kỳ mãn kinh làm cho xương giòn dễ gãy. Sữa
có nhiều calci nhất. Trong 100ml sữa có đến 120mg calci. Rau muống cũng
cung cấp nhiều calci. Trong 100g rau muống có 67mg calci, trong khi 100g
thịt chỉ cung cấp 15mg calci mà thôi. Các vitamin được cung cấp từ thức
ăn như rau quả, trứng, đậu, cà rốt, rau muống, gấc… Đặc biệt vitamin C
có nhiều trong cam, chanh, chuối, cóc, cà chua, cải bắp, cerise… Để giữ
khẩu vị được ngon vừa ý, cần thêm những gia vị mà người có tuổi vẫn quen
dùng như tỏi, tiêu, ớt. Không nên kiêng cữ quá đáng làm cho ăn mất
ngon. Đậu nành có lẽ là một thứ thức ăn lý tưởng vừa cung cấp đạm thực
vật lại có chất phytoestrogen là một loại kích thích tố nữ rất tốt để
làm giảm tốc độ lão hóa. Một bữa ăn gia đình đông vui có con cháu sum
vầy thì dù là rau muống, kho quẹt, đậu hũ… cũng đem lại nhiều chất bổ
dưỡng cả về tinh thần lẫn năng lượng cho người lớn tuổi hơn là cao lương
mỹ vị. Đời sống hiện nay có nhiều thay đổi, những bữa ăn gia đình ngày
càng hiếm. Cho nên duy trì được không khí gia đình trong bữa ăn là một
niềm hạnh phúc lớn cho người có tuổi. Tản Đà chẳng đã từng viết: “Đồ ăn
ngon, chỗ ngồi ăn không ngon, không ngon; đồ ăn ngon, chỗ ngồi ăn ngon,
người ngồi ăn không ngon, không ngon…”. Ngày càng có nhiều loại thức ăn
nhanh (fastfood) thực ra không phù hợp với người có tuổi. Có một câu
ngạn ngữ: “Hãy cho tôi biết anh ăn gì, tôi sẽ cho anh biết anh là ai”.
Lâm Ngữ Đường nói loài người có hai hạng, hạng ăn rau và hạng ăn thịt.
Hạng ăn rau càng đông thì càng dễ có… hòa bình trên thế giới. Tôn Tử
Mạc, một thầy thuốc ở thế kỷ thứ VI đã nói: “Là thầy thuốc thì trước hết
phải tìm nguyên nhân bệnh, biết nguyên nhân rồi, trước hết phải trị
bằng thực phẩm, nếu không hết thì sau mới dùng đến thuốc”. Còn một Thái y
đời Nguyên, năm 1330, thì viết trong cuốn Thực phổ: “Người nào khéo
nhiếp sinh thì ăn uống điều độ, giảm bớt lo lắng, tiết chế thị dục… Khéo
dưỡng cái tính của mình thì đợi đói rồi mới ăn, ăn không quá no, đợi
khát rồi mới uống, uống không quá nhiều… Nên còn đói một chút sau bữa ăn
và nên no một chút trong khi đói”.
Có lẽ nên nói một chút về bộ răng. Răng
cũng thuộc hệ tiêu hóa giúp ta cắn, xé, nhai, nghiền, ngấu nghiến với
một lực tác động rất đáng nể như răng cửa có thể lên đến 25kg còn răng
hàm đến 90kg. Sau sáu bảy chục năm trời thì hàm răng “chiếc rụng chiếc
lung lay” cũng là phải thôi! Răng rụng, răng lung lay cũng có cái lợi
giúp ta ăn ít lại nhưng có chất lượng hơn, phù hợp tuổi tác hơn. Ngày
nay kỹ thuật làm răng giả rất tiến bộ. Người lớn tuổi cần được chăm sóc
răng miệng tốt, nếu cần nên có một bộ răng giả để giúp tiêu hóa tốt hơn.
Có một câu chuyện đọc được trên báo. Một bà lão phàn nàn với bạn “Đêm
qua tôi không ngủ được chút nào vì đau răng quá! Bà có khi nào bị như
vậy không?” – “Tôi hả? Chưa bao giờ, vì răng và tôi không ngủ chung với
nhau!”.
Rồi cái bọng đái nữa chứ. Phải bí đái
một lần mới biết “giá trị” của cái bọng đái, mới biết ơn vô cùng khi có
một cái bọng đái hoạt động bình thường, biết lúc nào thì phải chứa đựng,
lúc nào thì phải co bóp, lúc nào thì mở cơ vòng và lúc nào phải đóng
chặt lại. Thật là tai hại khi ở tuổi cao, cơ vòng bắt đầu hoạt động
không tốt nữa, lúc cần đóng chặt thì nó lại mở ra, đặc biệt ở phụ nữ có
tuổi. Ở đàn ông, tuyến tiền liệt có thể phình to thành bướu chặn nghẹt
đường lưu thông của nước tiểu, lúc cần tiểu lại tiểu không ra. Lại phải
mổ, phải nong. Hiện tượng đái són, ỉa đùn (ỉa trịn) gặp ở khoảng 10% số
người cao tuổi. Nhiều người đã không được chẩn đoán và chữa trị có lẽ do
chuyện này khó nói ra nên thường bối rối tự dàn xếp một mình cho đến
khi quá nặng, một phần khác cũng do thầy thuốc hoặc gia đình hiểu lầm
rằng đó là chứng bệnh đương nhiên ở người già không thể chữa được. Cũng
có trường hợp cho là bị tâm thần rồi bỏ mặc. Thực ra một số trường hợp
đái són do bệnh cấp tính như nhiễm trùng đường tiểu thường gặp ở giai
đoạn sau tuổi mãn kinh thì cần phải điều trị đúng nguyên nhân hoặc cho
estrogen ngắn hạn. Trường hợp gãy xương phải nằm bất động lâu dài cũng
làm cho sự co cơ bị suy yếu nên có thể phục hồi được. Trường hợp kinh
niên thường gặp hơn do nhiều yếu tố phối hợp, chẳng hạn do một kích
thích quá mạnh (stress) như có người cười quá mạnh, ho tràng dài hoặc
vận động nhiều quá, cũng sẽ bị đái són. Có trường hợp để nước tiểu đọng
quá lâu với khối lượng lớn, như lúc phải di chuyển bằng tàu xe, thì đến
một lúc cơ vòng tự động mở không kiềm chế được. Có trường hợp là do đi
lại khó khăn bất tiện khi phải vào toilet, do cách bố trí toilet không
thuận lợi cho người có tuổi. Thuốc an thần, thuốc lợi tiểu sẽ làm cho
đái són xảy ra thường xuyên hơn. Nói chung nếu tìm được nguyên nhân thì
chữa trị không khó, đừng lúc nào cũng cho là tâm thần rồi bỏ mặc. Nên
tập đi tiểu có giờ giấc, đừng đợi quá căng. Các loại tã lót thấm hút có
thể dùng rất tiện cho người già khi đi lại tàu xe. Cũng cần chú ý sắp
xếp chỗ đi đại tiểu tiện sao cho thuận lợi, dễ đi, có đủ ánh sáng. Người
mình thường coi chỗ tiểu tiện (toilet) như là một chỗ dơ bẩn xấu xí
nên thường đặt ra phía sau nhà, xa nhà, trong khi đó thực ra đi toilet
là một nhu cầu quan trọng của con người nên ở những nơi khách sạn lớn,
người ta bố trí toilet ngay trước phòng khách, sạch sẽ và thơm tho.
Mắt là giác quan quan trọng nhất của con
người. Chăm sóc mắt là biện pháp nâng cao chất lượng cuộc sống. Có một
quyển sách mà tác giả là một người mù, viết với lời tựa là “Nếu tôi được
một ngày sáng mắt”! Những người bình thường có một đôi mắt sáng nhiều
khi không biết quý. Thử sống một ngày bịt kín hai mắt lại thì mới đánh
giá được chất lượng cuộc sống nhờ đôi mắt. Tôi đã từng mổ mắt và phải
bịt mắt lại trong vài ba ngày như thế. Những ngày đó ghiền đọc sách đọc
báo chịu không nổi. Phải nhờ người nhà đọc cho các tựa cũng đủ mừng, một
người giúp đọc vài bài cho nghe đã khô cả cổ họng. Vậy mà bình thường
tôi “ngốn” cả chục tờ báo mỗi ngày không kể sách, phim ảnh, tivi. Khi mở
băng ra, được nhìn thấy lờ mờ đủ mừng hết cỡ. Tới tuổi khoảng ngoài
40 thì nhiều người đã phải mang kính lão bởi vì nhìn xa thì rõ mà nhìn
gần thì không. Già thì mắt phải yếu đi, cảm giác về độ đậm cũng kém,
thích nghi với bóng tối chậm và nhìn cố định không nét. Thủy tinh thể
điều tiết kém nên không nhìn gần được, điều này ảnh hưởng chất lượng
cuộc sống rất rõ, vì làm gì cũng phải đeo kiếng. Lần đầu tiên tôi ý thức
điều này khi đi công tác với BS. M, lúc đó anh 50 tuổi, vì quên mang
kiếng theo nên anh nói như bị mù không làm được gì hết. Người già không
kiếng do vậy khó làm việc và cũng khó giải trí. Những nguyên nhân gây mù
thường gặp là mắt hột, quáng gà, đục thủy tinh thể (cườm khô), và cườm
nước (glaucoma). Theo Tổ chức sức khỏe thế giới (WHO), người mù vì cườm
khô đã chiếm hơn 40% số người già bị mù. Một công trình “xóa mù” của Hội
bảo trợ bệnh nhân nghèo TP. HCM thời gian qua đã giúp cho hàng chục
ngàn người được mổ cườm. Có người đã mù hằng hai ba chục năm, nay được
nhìn thấy con cháu, thật là một niềm hạnh phúc lớn.
Chín phần mười các trường hợp cườm khô
là do tuổi già, cơ thể suy yếu; số còn lại là do các bệnh tiểu đường,
chấn thương, dinh dưỡng… Khi thấy mắt bị mờ dần, có đốm đen bay bay rồi
cố định lại một chỗ, không đau nhức, không đỏ, tưởng là kính không đúng
độ mà đo kính nào cũng không vừa thì phải nghĩ đến cườm khô. Khi không
thể đọc được báo dù là tựa lớn, nhìn vào đồng tử thấy một màn trắng thì
tình trạng đã nặng rồi. Hiện vẫn chưa có thuốc nào chữa được cườm khô,
chỉ có cách là phải mổ để thay thủy tinh thể đục bằng một thủy tinh thể
nhân tạo hoặc đeo kính để điều tiết. Mổ sớm hay muộn tùy quyết định của
thầy thuốc. Rất nhiều trường hợp bị cườm mà sợ không dám mổ để nảy sinh
những biến chứng gây mù hẳn thì thật là đáng tiếc. Hiện nay có những kỹ
thuật mới để mổ cườm khô, đặt thủy tinh thể nhân tạo rất tiện lợi. Sau
mổ, bệnh nhân có thể sinh hoạt lại bình thường ngay. Riêng cườm nước là
một bệnh hết sức nguy hiểm vì dẫn đến mù lòa. Nếu được phát hiện sớm thì
có thể tránh được mù. Cườm nước còn gọi là bệnh tăng nhãn áp vì do áp
suất chất dịch ở trong mắt tăng cao chèn ép hủy hoại dây thần kinh mắt
dẫn tới mù vĩnh viễn. Nếu biết sớm dùng thuốc hạ nhãn áp và mổ để thoát
dịch thì sẽ không bị mù. Những người ngoài tuổi 40 cần phải thường xuyên
thăm khám nhãn khoa định kỳ để được bác sĩ đo thị lực và nhãn áp. Bệnh
cườm nước cấp tính gây nhức đầu dữ dội, có khi nhức nửa đầu kèm theo ói
mửa, mắt đỏ, căng cứng, con ngươi nở lớn. Trường hợp này phải đến ngay
cơ sở y tế gần nhất. Tốt nhất là đến chuyên khoa mắt càng sớm càng tốt.
Dạng cườm nước mạn tính tiến triển âm thầm, chỉ thấy hơi đau mắt, xốn
mắt, mỏi mắt và mờ dần. Nhiều người tưởng tại mình có tuổi nên mắt kém,
không đo nhãn áp để chẩn đoán kịp thời. Cườm nước là một bệnh hết sức
nguy hiểm nên cần phải đặc biệt quan tâm ở người có tuổi.
Người lớn tuổi cũng thường nghe kém,
lãng tai. Lãng tai một chút cũng hay, khỏi phải nghe những lời nói xấu
mình! Cái gì khoái thì nghe không thìt hôi. Từ 65 tuổi trở đi có hơn một
phần ba số người bị lãng tai. Nghe kém sẽ làm cho việc truyền thông khó
khăn hơn, có thể gây nguy hiểm trong giao thông, đi lại. Ngày nay có
những dụng cụ trợ thính dễ sử dụng và rẻ. Ở các nước phát triển cứ ba
người có tuổi thì một người mang máy điếc, nhờ đó họ có thể giao tiếp
tốt hơn và tham gia vào các hoạt động xã hội, giúp họ cảm thấy sảng
khoái, không bị coi là tàn phế nữa. Ở ta, nhiều người không ưa máy điếc
vì nó ồn ào lại làm cho ta nghe rõ những “sự thật đau lòng”. Một vở
kịch kể chuyện hai vợ chồng già, ông nói gà bà nói vịt nhưng rất hạnh
phúc bên nhau, đến khi các con hiếu thảo gởi về cho mỗi người một cái
máy điếc thì bắt đầu cãi vã nhau suốt ngày. Cuối cùng cả hai phải liệng
cái máy điếc vào sọt rác!
Nhiều
người nghĩ rằng hẳn là các thầy thuốc hiểu rõ những điều kỳ diệu của cơ
thể mình, biết cách chẩn đoán và phòng bệnh thì chắc rất ít khi bị
bệnh. Không hẳn thế. Bệnh tật còn do nhiều nguyên nhân mà Hải Thượng Lãn
Ông đã gọi là “tiên thiên” hoặc “hậu thiên”. “Tiên thiên bất túc” chẳng
hạn là do di truyền, do gien, còn “hậu thiên bất túc” là do cách chăm
sóc nuôi dưỡng từ trong bụng mẹ cũng như do môi trường sống và cách
sống của ta sau này. Hải Thượng Lãn Ông đã có một bài thơ than rằng
trong lúc mình mắc bệnh mà cũng không được nghỉ ngơi vì vẫn phải lo chăm
sóc cho người khác. Đó là cái nghiệp! Thật ra các thầy thuốc… bệnh còn
nhiều hơn người thường và một khi họ mắc bệnh thì cũng nặng hơn người
thường, do môi trường làm việc nguy hiểm cũng như do tính chủ quan, ít
quan tâm tới mình mà chỉ lo chữa trị bệnh cho người, đến khi nặng quá
mới biết. Bạn bè thầy thuốc của tôi ở tuổi trên dưới 60, người thì đau
khớp, người thì bị gút, người đái đường, người cườm nước, cườm khô… Có
người bị nhồi máu cơ tim đôi ba lần, người tăng huyết áp, người đau gan,
đau dạ dày. Anh bác sĩ chuyên khoa tim mạch thì được anh bác sĩ chuyên
khoa lao chữa cho mình và ngược lại, người chuyên khoa da liễu thì nhờ
người chuyên khoa nội tiết chăm sóc. Có anh bác sĩ một hôm tình cờ siêu
âm lòi ra cái bướu, chữa cái bướu thì sinh biến chứng xuất huyết não,
phải mổ sọ não mới cứu được. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện cũng đã phải lên
bàn mổ 7 lần cắt mất hơn một lá phổi vì bị lao. Bác sĩ Nguyễn Văn Hưởng
lúc là Bộ trưởng Bộ Y tế đang đi công tác ở nước ngoài thì bị tai biến
mạch máu não. Tôi cũng đã từng bị loét dạ dày, xuất huyết bao tử, phải
truyền máu cấp cứu, rồi còn bị tai biến phải mổ não. Có người đến thăm
lúc tôi đang nằm bệnh viện kêu lên “Trời ơi, bác sĩ mà cũng bệnh”, thật
là dở cười dở khóc! Và đúng như Dumbatze tác giả “Qui luật của muôn đời”
đã nói mỗi người nên bệnh nặng một lần trong đời để biết thương mình
hơn và thương người hơn.
Viện sĩ Miculin 90 tuổi viết rằng:
“Chúng ta không theo dõi bản thân mình mà để cho cơ thể làm việc đến hao
mòn, vì vậy nó dễ bị hư hỏng sớm. Khi chúng ta còn khỏe mạnh, còn sung
sức, thì chúng ta bóc lột ngay chính bản thân mình, bóc lột các bộ phận
trong cơ thể, bóc lột những khả năng của mình mà không hề cân nhắc,
không hề nghĩ tới hậu quả. Ở lứa tuổi 50 tôi vẫn chưa chú ý lắm đến sức
khỏe của mình…”. Hiện nay mỗi sáng ông chạy bộ 3km, tập thể dục đều đặn,
chơi quần vợt, ăn uống điều độ. Ông nói “Tôi cảm thấy 30 năm trước đây
tôi đã già yếu hơn nhiều so với bây giờ”.(H.Phi chuyển)
Bài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa