Bây giờ thơ đã cạn
nguồn
Trả cho thiên hạ đấu trường thế gian
Từ cay đắng đến phũ
phàng
Cả luôn thương nhớ ngập tràn tin yêu
Bảy lăm năm... nếm đủ
điều
Nhưng tâm tư vẫn còn nhiều hoang mang
Làm sao níu kéo thời
gian?
Làm sao nối lại không gian xa vời?
Để cùng dìu dắt ra
khơi
Người chèo kẻ chống chơi vơi biển tình
Mộng du huyền ảo
lung linh
Đắm chìm trong cỏi u minh vô hồn
Cau hương liên tiếp
trổ buồng
Dường như thách thức với nguồn thơ văn
Bỏ đi thơ thẩn sao
đành!!!
Saigon 10/4/2018 vkp phượng
tím
HỌA: THUYỀN CỨ RA KHƠI
Tôi biết làm sao đó hởi người,
Làm sao ai giữ được tươi vui.
Vần thơ đã cạn nguồn
gieo hứng,
Cay đắng vây quanh xóa nụ cười
*
Tâm tư còn vẳng
tiếng than van,
Mất khuất
tim yêu khiến phủ phàng.
Níu kéo thời gian nay chẳng
thể,
Cứ cho tim đập
nhịp hoang mang.
*
Thuyền đã ra khơi
bỏ bến rồi,
Còn tôi thơ thẩn chỉ mình tôi.
Xa rời níu kéo sao cho được,
Cứ để thuyền theo bước
nổi trôi.
*
Lênh đênh sóng biển dập
thành thuyền,
Tung tóe âu sầu ướt dáng
duyên.
Chìm đắm u minh hồn
hoãng loạn,
Cho chia đau xót vững tay thuyền!
*
Nay đã chia lìa dạ xốn xan,
Nhìn ai thuyền lướt khổ vô vàn.
Cầu xin Thượng
Đế ban thêm sức,
Cho đến bên kia được
khải hoàn.
HỒ NGUYỄN (13-4-18)
Bài thơ này rất hay và đầy cảm xúc, xin cảm ơn
Trả lờiXóa