Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

CHÓ BẮT CHUỘT

Có những câu chuyện ngụ ngôn nhắc chúng ta đến cuộc đời và những chuyện khôi hài trong đời sống. Thí dụ như chuyện nói về một chú chó bắt chuột. Quyển sách này bao gồm những chuyện vui của các vị thánh nhân Bồ Tát. Lúc trước chúng ta nghe chuyện không thánh bây giờ đến chuyện thánh, chuyện vui của các thánh nhân, tuy hơi khô khan một chút, nhưng các bậc thánh nhân là như vậy, lúc nào cũng nói triết lý vĩ đại và những câu chuyện ngụ ngôn về đại vũ trụ, tiểu vũ trụ... Cho nên là thánh nhân không thể cười to trước công chúng. Có thể họ cười một mình; có thể họ mua những loại sách như vậy, truyện cười, rồi ngồi trong phòng tắm đọc một mình. Khi bước ra ngoài, họ nói, 'Hư không là thực tại; thực tại là hư không.'
Họ là những người như vậy. Sau khi nghiên cứu trong phòng tắm và cười bể bụng, họ đi ra nói những điều này. Nếu quý vị đừng nói lại cho ai biết thì tôi sẽ đọc tiếp truyện cười cho nghe. Chuyện này nói về một chú chó bắt chuột. Từ trước đến giờ chỉ nghe nói đến mèo bắt chuột, tại sao chú chó này cũng bắt chuột?
Ai biết? Giơ tay lên. Đừng cười bây giờ. Không được phép cười trong một 'hội nghị nghiêm trọng' như thế này. Nếu có một ít 'giáo dục' thì quý vị không cười như vậy. Có người nào biết tại sao chú chó bắt chuột không? Không? Tại sao? Quý vị khai ngộ rồi mà!
Thôi được! Ở một xứ kia bên Trung Hoa Đại Lục, lâu lắm rồi. Chúng ta gọi đó là Triều Đại Chi. Có một người biết đọc chỉ tay của chó. Nói cách khác, ông này là một nhà xem tướng chân cho chó. Hàng xóm nghe đến tài của nhà xem tướng này nên nhờ ông mua cho họ một chú chó để bắt chuột.
Một năm trôi qua. Cuối cùng nhà xem tướng mua một chú chó đem về đưa cho người hàng xóm và nói rằng, 'Chú này là chó của Đức, rất giỏi, số một!' Ông hàng xóm cảm ơn rồi nuôi chú chó đó. Mấy năm sau, hàng xóm không bao giờ thấy chú chó đó bắt chuột, không một chú chuột nào, ngay cả lông chuột cũng không bắt, chuột chú cũng không thèm nhìn.
Họ đi đến người xem tướng chó, hỏi có phải ông đã coi sai, chú chó đó có thật là chó của Đức hay là chó Bắc Kinh. Ông coi tướng trả lời, 'Không, không, không. Chắc chắn 120% chú chó đó là chó Đức. Chú này rất giỏi! Nhưng các ông các bà phải biết rằng chú chó này được huấn luyện để bắt cừu và dê; chú không muốn bắt chuột đâu.' Mấy người hàng xóm nói, 'Vậy phải làm sao? Chúng tôi chỉ muốn một chú chó bắt chuột. Đã bảo ông rồi.'
Người xem tướng nói, 'Đừng lo, chỉ cần buộc chú vào một góc, đừng cho chú ăn gì cả. Khi chuột chạy ngang là chú sẽ bắt ngay.' Sau đó chú chó bắt đầu bắt chuột. Từ đó về sau, mỗi khi người ta thả chú ra, chú cũng vẫn bắt chuột, vì quen thói.
Câu chuyện này cũng tương tự như chuyện của người. Chúng ta vốn từ thiên đàng xuống đây. Những gì chúng ta muốn hay không muốn đều được; chúng ta là vạn năng. Chúng ta có rất nhiều quyền năng và vô cùng huy hoàng rực rỡ. Bây giờ xuống dưới này trong thế giới ta bà, chúng ta bị đóng vào nhà tù thể xác, cái phòng nhỏ bé này. Có phòng lớn hơn, nhưng... phòng của tôi rất nhỏ! Là người tu hành thì chỉ có thể nói từ kinh nghiệm bản thân.
Chúng ta bắt chuột. Chuột đời này là tiền tài, danh vọng, tên tuổi, lợi lộc, cạnh tranh, đánh nhau, gây gỗ, chua cay, cắn xé lẫn nhau – tất cả những cái này là chuột. Đáng thương thay, chúng ta lại thích như vậy, vì chúng ta đã bị cột vào xiềng xích vật chất này. Rồi không còn biết gì nữa, quên Nguồn Cội của mình; chúng ta sống ở đời cũng y như vậy.
Chuyện này không phải nói về cuộc đời của một chú chó, mà đây chỉ là chuyện ngụ ngôn. Có những người thật sự sống cuộc đời kêu bằng 'như chó', bởi vì họ rất khổ. Đôi khi chúng ta làm việc cực khổ, có người làm 18 tiếng, nếu đông con hoặc có nợ nần phải trả. Hoặc nếu bị đau ốm gì đó tự nhiên trở thành bại sản, họ phải làm việc cực khổ ngày đêm chỉ để đủ ăn ngày hai hay ba bữa và vài bộ quần áo che thân. Vậy thôi.
Bởi chúng ta đã thật sự quên mất Bản Lai Diện Mục của mình. Nhớ lại rất khó, nhưng bây giờ quý vị có nhớ một chút, từng chút một, từ từ. Phải mất một thời gian, vì bây giờ mà bắt chú chó đó đừng bắt chuột nữa là một chuyện rất khó. Lúc trước chú không chịu bắt, bây giờ thì chú không chịu ngừng. Mọi thứ đều như thói quen. Thành thử tôi nghĩ rằng chúng ta nên luôn luôn nhớ, sống giữa khổ đau, hoang mang lộn xộn, chúng ta hãy luôn luôn nhớ đến Cội Nguồn thật sự của mình. Đừng bao giờ đầu hàng trước mãnh lực tà ma ở thế giới này, lúc nào nó cũng muốn chúng ta nghĩ rằng chúng ta không là gì cả, chúng ta tội lỗi, không bao giờ có thể là bất kỳ gì, không làm được bất kỳ việc gì và không bao giờ muốn điều gì ngoài một chút cơm, vài bộ đồ độ nhật.
Chuyện này rất hay, tôi không còn gì để nói nữa vì nó rất rõ ràng

(Hoa Huỳnh chuyển)

1 nhận xét:

Sài Gòn, cà phê và nhạc sến - Vũ Thế Thành

  …Tách cà phê ấm môi, Mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi… (Hai Mùa Mưa) Thằng bạn ở Thụy Sĩ về chơi Việt Nam, trên đư...